Một giáo viên tiểu học
quyết định tổ chức trò chơi cho lớp của mình. Cô yêu cầu buổi học ngày mai tất
cả học sinh hãy mang một chiếc túi có chứa khoai tây đến. Mỗi một củ khoai tây
sẽ được đặt tên theo tên người mà bọn trẻ ghét. Do đó số khoai tây của mỗi người
là khác nhau.
Buổi học hôm sau, tất cả
học sinh đều mang khoai tây đến. Có người mang 2 củ, có người 3, có người mang
tận 5 củ. Cô giáo tiếp tục bảo học sinh hãy luôn mang chiếc túi khoai tây theo
mình trong suốt một tuần. Một vài ngày trôi qua, lũ trẻ bắt đầu phàn nàn vì mùi
hôi thối bốc ra từ những củ khoai tây hỏng. Ai mang càng nhiều khoai tây thì
càng khốn khổ.
Một tuần trôi qua, mọi đứa
trẻ đều vui thích vì trò chơi cuối cùng cũng kết thúc. Cô giáo hỏi: “Các em cảm
thấy thế nào khi mang theo túi khoai tây một tuần?” Lũ trẻ bắt đầu kể về hoàn cảnh
của mình, những bất tiện mà chúng gặp, mùi hôi thối mà chúng luôn phải chịu đựng.
Lúc này, cô giáo mới nói về ý nghĩa của trò chơi: “Đây chính là cảm giác khi
các em ghét bỏ một ai đó. Em sẽ luôn mang nó theo mình. Mùi hôi thối của lòng
căm thù sẽ ảnh hưởng đến tâm trí em, trái tim em. Mùi hôi thối của củ khoai tây
hỏng khiến các em khó chịu suốt cả tuần, vậy điều gì xảy ra nếu mùi hôi thối của
lòng căm thù theo em suốt cuộc đời?”