Một người gánh nước thuê ở vùng nọ có
hai cái bình rất to, mỗi chiếc nằm ở một đầu của đòn gánh đặt trên vai anh ta. Một
trong hai cái bình bị nứt và rỉ nước trên quãng đường dài từ suối về nhà. Về đến
nhà cái bình bị nứt chỉ còn một nửa lượng nước ban đầu, trong khi đó cái bình
lành lặn vẫn còn đầy y nguyên.
Hai năm dòng rã, ngày nào cũng vậy,
người gánh nước chỉ có thể gánh được một bình rưỡi nước khi về đến nhà. Tất
nhiên cái bình lành lặn rất tự hào vì thành quả của nó, không để hao phí bất kì
một giọt nước nào. Còn cái bình bị nứt thì cực kì xấu hổ về khiếm khuyết của bản
thân khiến nó chỉ hoàn thành được một nửa nhiệm vụ.
Chiếc bình nứt liền nói với chủ: “Tôi
thật sự xấu hổ về bản thân, và tôi muốn xin lỗi tới anh.” Người gánh nước liền
hỏi: “Tại sao? Cậu xấu hổ vì điều gì?” Chiếc bình trả lời: “Trong suốt hai năm
qua, do vết nứt nên tôi chỉ mang được một nửa số nước khi về tới nhà. Điều đó ảnh
hưởng rất nhiều đến cuộc sống của anh, anh không nhận được thù lao tương xứng với
công sức mình bỏ ra.”
Người gánh nước tốt bụng đáp: “Hôm
nay khi về nhà, cậu hãy để ý đến những bông hoa trên đường đi.” Khi đến một ngọn
đồi, chiếc bình nứt nhận thấy mặt trời đang rọi ánh nắng vào những bông hoa ven
đường, cảnh đẹp đó khiến nó cảm thấy được động viên đôi chút. Nhưng khi về tới
nhà, chiếc bình nứt cảm thấy buồn trở lại, nó vẫn chỉ còn một nửa số nước. Chiếc
bình tiếp tục xin lỗi chủ.
Người gánh nước nói: “Cậu không để ý
rằng những bông hoa kia chỉ mọc ven đường bên phía của cậu ư, tại sao không phải
cả hai bên? Đó là bởi vì mỗi ngày đi qua, những hạt mầm đều được cậu tưới nước
từ khe nứt của mình. Sau hai năm từ đó đã mọc lên thành những bông hoa tươi đẹp
rực rỡ. Và giờ tôi có thể hái chúng đem trang trí nhà cửa. Thế chẳng phải tôi
đã nhận thù lao tương xứng rồi sao.”