Tôi có một người bạn tên là Monty Robert, anh ta là chủ sở hữu của một trang trại ngựa ở San Isidro. Anh ấy quyên tặng trang trại của mình để gây quỹ giúp những người trẻ tuổi có dự án khởi nghiệp mạo hiểm được thực hiện ước mơ của mình. Lần cuối cùng tôi ở trang trại của anh ấy là trong buổi giới thiệu quỹ từ thiện, anh phát biểu: “Tôi muốn kể cho các bạn một câu chuyện. Câu chuyện nói về một chàng trai trẻ là con của người huấn luyện ngựa. Cậu ta sống trong một gia đình lưu động, từ chuồng ngựa này sang chuồng ngựa khác, từ trang trại này sang trang trại khác để phục vụ việc huấn luyện ngựa. Và điều đó khiến việc học tập của cậu trai trẻ bị gián đoạn liên tục. Khi là học sinh năm cuối, cậu được yêu cầu viết một báo cáo về những gì mình muốn làm khi trưởng thành.
Đêm hôm đó cậu ta viết một mạch 7 trang giấy miêu tả ước mơ được làm chủ một trang trại ngựa. Cậu ta miêu tả rất chi tiết, một trang trại rộng 80 héc ta, vị trí của các tòa nhà, chuồng ngựa, đường đi, một căn nhà rộng 300 mét vuông nằm trên mảnh đất ấy.
Chàng trai trẻ đã giành hết tâm huyết vào bài viết và nộp cho giáo viên vào buổi học tiếp theo. Hai ngày sau, cậu ta nhận lại bài. Ngay giữa trang đầu là một điểm F rất lớn cùng một dòng chú thích “gặp tôi sau giờ học”.
Chàng trai tìm gặp giáo viên và hỏi lý do vì sao bài cậu lại bị điểm F. Giáo viên nói: “Đây là một giấc mơ hão huyền, quá phi thực tế với một người trẻ tuổi như em. Em không có tiền. Em sống trong một gia đình lưu động. Em không có tiềm năng kinh tế. Sở hữu một trang trại ngựa cần rất nhiều tiền. Em phải mua đất. Phải chi trả cho việc mua giống, chăm sóc và rất nhiều khoản khác. Không có cách nào để em thực hiện được điều đó cả.” Cuối cùng, giáo viên kết luận: “Nếu em viết lại bài này với một mong muốn thực tế hơn, tôi sẽ cân nhắc lại điểm số.”
Chàng trai về nhà và suy nghĩ rất nhiều. Cậu hỏi cha của mình nên làm gì. Cha cậu nói: “Con trai, con phải tự quyết định điều này. Đó là một quyết định quan trọng và ta luôn ủng hộ con.” Sau một tuần suy nghĩ, chàng trai đến trường và nộp y nguyên bài cũ, không chút chỉnh sửa. Cậu tuyên bố: “Cô có thể giữ điểm F và em sẽ giữ ước mơ của mình.”

Monty kết thúc câu chuyện của mình với đám đông bằng cách quay lưng lại và chỉ về phía xa, “Tôi kể cho các bạn câu chuyện này vì các bạn đang đứng trong ngôi nhà rộng 300 mét vuông nằm giữa một trang trại ngựa rộng 80 héc ta. Tôi vẫn giữ bài viết đó và nó được đóng khung treo đằng kia.”

Bài đăng phổ biến