Ngày xửa ngày xưa, có một
vị Vua sống trong giàu sang sung túc nhưng không thể nào vui vẻ hay hài lòng. Một
ngày, Vua bất chợt gặp người hầu của mình vừa làm việc vừa hát. Điều đó ngay lập
tức thu hút sự chú ý của Vua, tại sao một người có quyền lực tối cao như ông lại
sống trong u sầu, ảm đạm, còn một kẻ đầy tớ thì lại vui vẻ hạnh phúc. Nhà Vua hỏi
người hầu: “Sao một kẻ hầu hạ như ngươi có thể vui vẻ vậy?”. Người đàn ông trả
lời: “Thưa bệ hạ, thần chỉ là một kẻ đầy tớ nên gia đình và thần đều không mong
muốn gì nhiều, chỉ cần một ngôi nhà để ở và những bữa ăn no đủ hàng ngày, do đó
thần luôn hạnh phúc với cuộc sống.”
Nhà Vua không thỏa mãn với
câu trả lời. Tối hôm đó, ông tìm đến người cố vấn thân cận của mình để xin lời
khuyên. Sau khi nghe câu chuyện, người cố vấn nói: “Thưa bệ hạ, thần cho rằng
người hầu kia vẫn chưa trở thành thành viên của Hội 99”. “Hội 99? Nó là cái gì
vậy?” nhà Vua hỏi. “Thưa, để hiểu rõ Hội 99, ngài hãy cho 99 đồng vàng vào một
chiếc túi và đặt nó trước cửa nhà của tên người hầu kia”, người cố vấn trả lời.
Nhà Vua cho người làm theo lời khuyên. Khi người hầu trở về nhà, anh ta cảm thấy
bất ngờ khi có một chiếc túi trước cửa. Cầm túi vào nhà và mở ra, anh ta hét
lên sung sướng, rất nhiều vàng! Người hầu bắt đầu đếm, anh ta đếm đi đếm lại và
chắc chắn có 99 đồng. Rồi anh ta lại băn khoăn, sao lại có 99 đồng, điều gì đã
xảy ra với đồng cuối cùng? Chả có ai lại gói 99 đồng cả. Anh người hầu bắt đầu
tìm kiếm xung quanh nhưng không thể tìm ra đồng còn lại. Cuối cùng, anh ta quyết
định làm việc chăm chỉ để kiếm nốt đồng còn lại. Kể từ hôm đó, cuộc sống của
người hầu thay đổi. Anh ta làm việc quá sức, thường xuyên cáu gắt với mọi người
trong gia đình. Anh ta không còn hát khi làm việc nữa.
Chứng kiến toàn bộ sự
thay đổi, nhà Vua lại càng không hiểu nổi. Ông tìm đến cố vấn và nhận được câu
trả lời: “Thưa bệ hạ, bây giờ thì người hầu kia đã trở thành người của Hội 99”.
Người cố vấn tiếp tục: “Hội 99 chỉ là một cách gọi dành cho những người không
bao giờ thỏa mãn dù có sở hữu bao nhiêu tài sản đi nữa. Bởi vì họ luôn khao
khát “một chút nữa”, họ luôn tự nhủ với mình rằng “chỉ một chút nữa và mình sẽ
sống hạnh phúc suốt đời”, cuối cùng họ đã tự đánh mất đi hạnh phúc.